Tôi người lính già ở xa tổ quốc Xa chiến trường lưu lạc tới đây Nơi quê người sương pha tuyết đổ Mang nỗi đau con ngựa lạc bầy. Ngày tôi bỏ đi, bạn bè đồng đội Vẫn hiên ngang cho đến phút sau cùng Đã tự hiến thân mình cho tổ quốc Thắng hay thua thì cũng vẫn can trường.
Không phải chỉ chịu ơn người đã chết Tôi như còn mang món nợ nước non. Chết không nghĩa là đã tắt hơi thở Sống đôi khi cũng có nghĩa chết mòn. Khi tôi chết ván hòm xin đậy nắp Có vui chi nhìn người lính chết già Hổ thẹn đã không tròn ơn nước Tiễn tôi chi, thêm phí một vòng hoa. Hãy quên tôi, người lính già lưu lạc Đừng phủ lá cờ tổ quốc cho tôi Anh em tôi trong những giờ tuyệt lộ Nằm lại bờ lúc chiến hạm ra khơi. Chiến hữu tôi chết đầu sông cuối biển Ngày tan hàng đành nằm lại quê hương Không ai trổi cho khúc kèn truy điệu Không có ai phủ giúp ngọn cờ vàng. Hãy phủ cờ lên nấm mồ tử sĩ Xác bị xới đào trong nghĩa trang xưa Hãy rải hoa trên con đường thấm máu Phút lui binh phải gãy súng buông cờ. Anh là ai, mang ngọn cờ tổ quốc Nhân danh ai, đứng phủ lá quốc kỳ. Chúng ta là những con người bỏ ngũ Quên anh em nằm lại, để ra đi. Ta lành lặn để bao người thương tật Ta sum vầy đành để bạn chia phôi Ta đến bến để bao người chết biển Dù ấm êm cũng thương nhớ một đời. Danh dự này dành cho người đã chết Đã hy sinh để giữ vững ngọn cờ Không phải tôi, người lính hèn bỏ ngũ Để sống còn trong lúc bạn sa cơ.. Huy Phương