Tôi là một người phụ nữ 45 tuổi, gốc Úc, nhưng hiện sống với người bạn trai ở Brooklyn, New York. Tôi là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ, kiêm họa sĩ minh họa và cũng là một doanh nhân. Tôi có cơ sở thương mại riêng của mình mang tên Natchie, nơi tôi bán các bản vẽ minh họa về lời bài hát, động vật và nhiều thứ khác.
Khi tôi không bận bịu viết hoặc phác thảo điều gì, thì tôi dành thời giờ để tập thể dục thể thao. Tôi rất coi trọng và chăm sóc cho sức khỏe của mình. Tôi không hút thuốc, không uống rượu, và không ăn thịt cá. Tôi tập thể dục 5 ngày một tuần, xen kẽ là những buổi tập yoga vinyasa kéo dài hàng giờ và những buổi huấn luyện CrossFit (một loại thể dục đòi hỏi nhiều thể lực). Thậm chí tôi cũng đã từng tham dự cuộc leo núi trên dãy Hi Mã Lạp Sơn. Tôi chắc chắn được coi là tuýp "người khỏe mạnh" trong nhóm bạn của mình.
Lối sống và sức khỏe của tôi đã không bảo vệ tôi khỏi tay Covid-19 như tôi tưởng. Tôi đã mất 22 ngày để chiến đấu với tử thần sau khi tham dự một bữa tiệc lớn vào tháng 3, một sự kiện mà nhìn lại, tôi ước gì mình đã không bao giờ tham dự.
Những gì sau đây là một mẩu nhật ký của tháng trước. Tôi hy vọng mọi người sẽ học hỏi từ kinh nghiệm của tôi với Covid-19 và thực hiện các biện pháp phòng ngừa mà các chuyên gia Y Tế nhắn nhủ.
- 10 tháng 3: Tôi đã tham dự một bữa tiệc gây quỹ mà tôi nghi ngờ là ở nơi đó, tôi đã bị nhiễm Covid-19.
Khoảng 100 người đã được lãnh sự quán Úc mời đến trong một bữa ăn tối. (Đầu năm nay, tôi đã tổ chức một buổi hòa nhạc với ba người bạn khác để quyên góp tiền phụ giúp chi trả cho các vụ cháy rừng ở Úc và tặng một số cho Hội Hồng Thập Tự)
Bây giờ, tôi nhận ra rằng bữa ăn tối này chính là môi trường tồi tệ nhất có thể xảy ra. Nó diễn ra trong một nhà hàng nhỏ, nơi chúng tôi uống cocktail trong một khu vực chật chội đông người, sau đó di chuyển lên lầu để ăn tối, nơi mọi thứ được phục vụ với những chiếc đĩa dùng chung và đi qua từng bàn . Tôi đã nghĩ vài lần về việc đi ăn tối này, nhưng tại thời điểm đó, tôi nghĩ rằng mình đã phản ứng thái quá vì không ai thực sự nhiễm virus Covid-19 trầm trọng cả. Vì vậy, tôi đã tham dự nhưng bây giờ tôi rất hối hận khi đã đặt mình vào tình huống đó.
- 12 tháng 3: Tôi bắt đầu có các triệu chứng của Covid-19.
Sáng thứ năm, tôi đã có một cơn ho hết sức kỳ lạ. Nó rất khác thường. Bạn có biết khi bạn ho quá mạnh, cảm giác như muốn ói tất cả ra ngoài? Đó là loại ho khan nặng không thể kềm hãm và dã man đến xé lồng ngực. Nó kéo dài tới khoảng 10 phút, và nó đã khiến cho tôi chảy nước mắt dàn dụa. Lúc đầu, tôi cứ tưởng mình bị một cơn dị ứng nặng vì thời tiết bắt đầu vào mùa xuân.
Đến 5 giờ chiều, tôi bị sốt 100 độ, cổ họng đau rát như bị rách và tức ngực không thở nổi. Cảm giác như bị một con ngựa đá vào xương sườn hoặc giống như ai đó đang đấm thật mạnh vào ngực đến ngẹt thở.
Tôi không lết nổi lên phòng ngủ và bạn trai tôi phải chăm sóc cho tôi. Tôi nằm bẹp dí trên chiếc sofa trong cơn sốt cháy da thịt. Tôi đã nằm liệt ở đó không thể nhắc mình đi đâu.
- 13 tháng 3: Tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cảm giác cũng vẫn tệ như vậy, nếu không nói là tệ hơn nên tôi đành phải gọi xe đi cấp cứu. Vào thời điểm này, người ta đang nói nhiều về COVID-19 và tôi đã đoan chắc rằng tôi đã bị nhiễm bệnh. Ai đã bị thì biết rằng đây không phải là bệnh cúm thông thường. Nó rất khác. Tôi đã chưa bao giờ bị bất kỳ bệnh gì như thế suốt trong 22 năm qua, kể từ khi tôi mới dọn đến New York và bị viêm phổi.
Tôi đã không gọi trước cho nhà thương, cũng không đeo khẩu trang hoặc bao tay. Điều duy nhất trong đầu tôi là "Tôi đã bị nhiễm bệnh và chắc chắn tôi sẽ phải ở lại đây." Khi tôi bước vào phòng cứu cấp, chỉ có ba người trong phòng chờ vào thời điểm đó, và không có ai ở phía trước quầy lễ tân đeo khẩu trang hoặc bao tay cả. Nhưng khi tôi đến gần bàn làm việc và nói với họ rằng tôi nghĩ tôi bị nhiễm Covid-19 thì lúc đó họ mới chịu đeo khẩu trang và liền đưa cho tôi một cái để đeo vào.
Tôi ngồi trong phòng chờ khám khoảng 40 phút trước khi được vào một trong các phòng xét nghiệm. Khi bác sĩ đến gặp tôi, ông ta không mặc bất cứ thứ đồ gì để bảo vệ mình. Tôi đã bị sốc vì tôi đã hiểu ra tại sao người ta lại ỷ y coi thường đến vậy.
Ông bác sĩ đo nhiệt độ của tôi, và thấy nó là 100°, ông ta từ tốn nói với tôi rằng 103° là tiêu chuẩn trong bản hướng dẫn mà họ đang xử dụng để quyết định việc thử nghiệm COVID-19. Có nghĩa là, tôi chưa đủ tiêu chuẩn để được thử nghiệm và ông ấy không thể cho tôi làm xét nghiệm được, cho dù tôi cho ông ta biết rằng một người bạn tôi hiện diện trong bữa ăn đó đã phải thử nghiệm Covid-19 nhưng chưa có kết quả. Ông ta khuyến khích tôi hãy quay trở lại nếu kết quả của bạn tôi là Duong Tính. "Hi vọng cô hiểu cho nhưng tôi không thể cho thử nghiệm cô được".
Phải nói là tôi thực sự thất vọng. Tôi cảm thấy có thể tôi đã phản ứng thái quá, nhưng đồng thời, tôi biết và cảm nhận rằng tôi thực sự đã bị nhiễm bệnh. Tôi đã bẳn gắt nói với ông bác sĩ: "Ồ, vậy có lẽ hàng chục ngàn người hiện giờ đang bị nhiễm Covid-19, nhưng không có mấy ai được thử nghiệm vì các triệu chứng chưa đủ tiêu chuẩn theo bản hướng dẫn?" và ông ta trả lời ngắn gọn "Đúng như thế."
- 13 tháng 3: Sau khi xe cứu thương đưa tôi từ khu vực cứu cấp trở về nhà mà không cần xét nghiệm, các triệu chứng của tôi có vẻ đã bắt đầu tiến triển trở lại. Các cơn ho kéo dài hơn nhưng cơn sốt thì lại biến mất hoàn toàn, điều đó khiến tôi nghĩ rằng mình đã đỡ hơn. Bất ngờ, sự kiệt sức cùng cực tự nhiên xuất hiện, nặng đến độ, không thể nhấc đầu lên khỏi cái gối nằm.
Tiếp đến là những cơn đau đầu. Tôi là một người mắc chứng rêm nửa đầu và nặng đầu thường xuyên, vì vậy tôi biết những chứng rêm và nặng đầu đó thực sự khác xa với những cơn đau đầu này. Những cơn đau đầu đó kéo đến liên tục không ngừng nghỉ. Và không có bất kỳ loại thuốc nhức đầu hay giảm đau nào giúp được. Tylenol chẳng ăn thua. Không có gì bất kỳ thứ gì giúp giảm những cơn đau đầu đó được. Nó gần giống như bộ óc của tôi đang bị nấu chín hoặc giống như ai đó đang ép chặt nó trong đầu tôi. Thật không thể chịu nổi.
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn và không thiết đến ăn. Và vào ngày 16 tháng 3, bạn trai của tôi bắt đầu có những triệu chứng bị nhiễm bệnh. Y hệt những triệu chứng mà tôi đã trải qua trước đó mấy ngày: sốt nặng, lạnh cóng chuyển ngay sang nóng sốt. Tuy nhiên anh ấy sốt lên tới 102.5°. Vì vậy, tôi đã phải cố gượng bò dậy và thu góp sức lực lại để chăm sóc cho anh ấy. Tôi đã cố quên đi tình trạng kiệt sức thê thảm không kém của mình.
- 18 đến 21 tháng 3: Tôi gọi xe đưa bạn trai đến nhà thương cấp cứu và với nhiệt độ cao hơn 103° anh ấy “đủ tiêu chuẩn” để được nhận viện và thử nghiệm ngay lập tức. Trong khi đó, tôi trở về và ở nhà một mình, nôn mửa và suy nhược đến độ quá yếu để thậm chí có thể lết đi tắm. Tôi lết được lên giường và gần như nằm liệt ở đó luôn 4 ngày. Sức khỏe của tôi càng ngày càng suy nhược hơn. Tuy nhiên, cái tai hại lớn nhất của tôi là tôi không thèm ăn. Sau đó tôi mất luôn sự cảm nhận của vị giác và khứu giác. Nó không giống như cảm lạnh, khi bạn mất vị giác và khứu giác vì ngẹt mũi. Tôi không còn bất kỳ sự cảm nhận nào của hai giác quan nếm và ngửi đó. Bạn có thể đưa vào tận mũi tôi quả trứng thối, và tôi biết chắc là mình không thể ngửi được sự khác biệt.
Kế đến là nạn tiêu chảy. Vào thời điểm này, tôi thực sự cảm thấy như mình đang bước vào ngưỡng cửa của cái chết. Cảm giác như không còn tí sức sống nào sót lại trong tôi. Tôi không thể ăn. Tôi không thể uống. Tôi không thể đi tới lui trong nhà. Tôi không thể tắm. Tôi thậm chí không thể nhấc đầu lên khỏi gối. Tôi đã quá kiệt sức. Trong khi đó, bạn trai tôi vẫn còn đang được điều trị ở bệnh viện, và bệnh tình anh ấy đã được phục hồi nhiều nhưng tôi lại không có ai ở bên cạnh giúp tôi.
- 22 tháng 3: Tôi đã đến bệnh viện và cuối cùng đã được xét nghiệm COVID-19. Sáng hôm đó, tôi đã nhắn tin cho bạn trai tôi về tình trạng sức khỏe của mình, và anh ấy đã nói chuyện với bác sĩ của anh ấy. Ông bác sĩ này đã cho gọi xe cứu thương đến nhà tôi ngay lập tức.
Khi xe cứu thương đến nhà tôi, các nhân viên cấp cứu đã không bước vào trong. Họ gõ cửa nhà và đợi tôi trả lời. Họ có vẻ rất sợ hãi và rất do dự ngay cả việc đến gần tôi. Họ đưa tôi ra xe cứu thương và thắt giây cột tôi vào băng ca. Tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm và vui mùng khi biết rằng mình đang trên đường để được giúp đỡ.
Ngay khi tôi đi qua cửa phòng cấp cứu, một y tá chạy đến với tôi với một cái khẩu trang và nói: "Nhanh lên, hãy đeo cái này ngay lập tức". Cô ấy cũng cho tôi một cái túi nôn vì tôi chỉ chực nôn mửa khi tôi được đẩy vào. Cuối cùng, tôi được đưa vào một chiếc giường nằm trong một khu vực chung với các bệnh nhân đủ các thứ bệnh khác, và chỉ được ngăn cách bởi những tấm màn. Không ai đến gặp tôi trong khoảng một tiếng rưỡi.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy là một cô y tá. Cô ấy lấy nhiệt độ và huyết áp của tôi và nói rằng tôi cơ thể tôi đã mất nước trầm trọng, nên cô ấy đã cho nối ống để truyền nước vào. Khi bác sĩ đến, tôi nói với ông ta ngay lập tức rằng bạn trai của tôi đã xét nghiệm dương tính với Covid-19 và vẫn còn đang được điều trị ở đây. Tôi sợ, nếu tôi không thố lộ điều này, chắc chắn người ta sẽ không cho tôi thử nghiệm vì tự nhiên vào lúc đó cơ thể tôi lại giảm hẳn nhiệt độ và hết bị sốt, nhưng vì tôi đã tiếp xúc trực tiếp với người đã thử nghiệm dương tính và có mọi triệu chứng liệt kê các tiêu chuẩn trong bản hướng dẫn. Thế là bác sĩ đã cho tôi xét nghiệm.
Phương pháp thử nghiệm khá đau đớn và khó chịu vô tả, họ dùng một cây bông gòn chọc sâu vào tuốt trong mũi đến chảy máu. Sau khi được xét nghiệm COVID-19, tôi cũng được xét nghiệm máu và chụp quang tuyến X ở ngực để kiểm tra phổi có dẫn đủ lượng oxy vào phổi mỗi khi hít thở hay không. Mười hai giờ đồng hồ sau, tôi lại được xuất viện và cho biết rằng tôi sẽ nhận được kết quả xét nghiệm sau vài ngày. Tôi được hướng dẫn quay lại nếu tôi không thể thở được.
Bên cạnh đó, bệnh viện còn cho tôi một bản in về các phương pháp thực hành tốt nhất trong việc cách ly và nói rằng tôi cần phải cách ly trong vòng 17 ngày. Bạn trai của tôi đã được xuất viện trước đó cùng ngày, vì vậy tôi đã về nhà với anh ấy và chúng tôi tiếp tục chăm sóc lẫn cho nhau.
- 24 tháng 3: Tôi đã đăng lên Instagram về cuộc hành trình chiến đấu với Covid-19 của mình. Đến thời điểm này, một số triệu chứng của tôi đã giảm bớt và tôi không cảm thấy quá lo sợ đến khủng khiếp như trước đây, vì vậy tôi quyết định thuật lại cho những người khác về trải nghiệm của mình.
Những người lạ có mặt trong bữa ăn tối cứu trợ Úc đó, biết ra và bắt đầu liên lạc với tôi: "Ồ, tôi đã ở bàn này và tôi cũng bị bệnh" hoặc "Bạn không biết tôi, nhưng tôi đã ăn tối và tôi cũng ngã bệnh và đã được thử nghiệm với kết quả dương tính". Người ta bắt đầu nhận thức được sự lây lan của Covid-19.
- 27 tháng 3: Tôi nhận được thông tin từ bệnh viện xác nhận rằng tôi đã thử nghiệm dương tính với Covid-19. Khi điện thoại của tôi reo vào ngày hôm đó, tôi biết đó là từ bệnh viện. Tôi trả lời ngay lập tức và một y tá nói với tôi rằng kết quả thử nghiệm báo là tôi có dương tính với COVID-19 và nên tiếp tục làm những gì tôi đã và đang làm trong việc cách ly. Khi cô ấy báo cho tôi kết quả, nó chỉ là việc xác nhận lại những gì tôi luôn nghi ngờ là chính xác, đó là tôi đã cảm nhận và biết chắc rằng tôi đã bị nhiễm vi khuẩn Covid-19. Mặc dù cuối cùng tôi cũng có câu trả lời xác định ngay cả khi không được điều trị.
- 2 tháng 4: Cuối cùng tôi bắt đầu cảm nhận được mình đã và đang bình phục. Hơn một tuần qua, những cơn buồn nôn của tôi đã biến mất và cuối cùng tôi đã có thể ăn uống trở lại. Mặc dù tôi chưa thể lấy lại được hoàn toàn về vị giác và khứu giác, nhưng tôi đã cảm thấy đói trở lại. Chúng tôi không thích nhưng vẫn tuân thủ vào chế độ ăn mà bệnh viện chỉ dẫn, đó là chỉ ăn: bánh mì, cơm, táo xay và bánh mì lát nướng (bread, rice, applesauce, and toast). Đó là tất cả những gì nạn nhân của Covid-19 có thể ăn và tiêu hóa trong thời gian dưỡng bệnh. Nhưng ít nhất chúng tôi đã bắt đầu thèm ăn trở lại.
Cuối cùng, tôi bắt đầu có năng lực và sức khỏe để làm những việc nhẹ nhàng như tắm hoặc bắt đầu vẽ lại. Tôi khởi sự đi dạo bên ngoài nhưng luôn giữ khoảng cách an toàn với những người khác, và tôi thậm chí bắt đầu có thể làm vườn được đôi chút.
- Vào ngày 7 tháng 4, sau khi thời gian cách ly của tôi kết thúc, tôi đã đeo khẩu trang và bao tay cẩn thận và có thể tự mình đi đến một tiệm tạp hóa gần nhất để mua thực phẩm và những thứ cần thiết. (Suốt thời gian trước đó, hàng xóm của chúng tôi giúp nấu nướng và để thức ăn ở trước cửa cho chúng tôi). Tôi đã vô cùng kinh ngạc khi thấy đa số người mua sắm trong cửa hàng này không giữ khoảng cách tối thiểu. Chẳng những thế, quanh tôi dường như người ta không đặt vấn đề khử trùng bằng cách rửa tay với xà bông kỹ lưỡng như được chỉ dẫn là quan trọng.
Tôi hy vọng, khi mọi người đọc câu chuyện của tôi và nghiêm chỉnh với nó, chỉ vì một chút sơ xuất có thể dẫn đến nguy hiểm chết người. Tôi biết gia đình và bạn bè của tôi hiện đã và đang thận trọng hơn bao giờ hết, bởi họ họ đã chứng kiến sự tàn phá ghê gớm của Covid-19. Bất cứ ai cũng đều có nguy cơ bị nhiễm bệnh, và nó có thể biến chuyển và mang lại những gì tồi tệ nhất cho sức khỏe của nạn nhân rất nhanh. Tôi biết điều này vì nó đã xảy ra cho chính tôi và bạn trai của tôi, những người khỏe mạnh được xếp hạng nhất trong đám đông.
Giao Thanh Pham
April 18 -2020