Bằng một phong cách nghệ thuật rất khác thường, Bùi Giáng đã tạo nên một cõi mông lung huyền ảo về quê hương, đất trời, về cỏ hoa muôn vật, về nhân sinh, về cuộc đời… Tất cả như những làn sương mù bên hoa đăng và ảo ảnh.Thế giới trong thơ ông như trong một kính vạn hoa. Ông là một bậc thầy về ngôn ngữ Việt và thể tài thơ lục bát.
Thơ ông có nhiều câu, nhiều bài rất đơn giản, chân thật nhưng cũng có nhiều bài lời thơ mơ hồ phiêu lãng chập chờn giữa đôi bờ thực và mộng, nối cõi nhân sinh trầm luân thực tại và thế giới ảo huyền siêu thoát. Nó là những cơn mơ giữa đời thực, một phản ảnh của tâm linh sâu sắc.
Trong cái biển thơ mông lung huyền ảo đó ta bắt gặp những vần thơ nói về tình yêu khá chân tình và giản dị, tuy cũng không thoát khỏi cái sương khói mơ màng của mộng tưởng.
Thơ tình Bùi Giáng được chia thành hai nhánh, một về cõi thực, một về cõi mơ và đều gắn với một không gian, một xứ quê mà ông gọi là “cố quận”. Đó là quê nhà xứ Quảng của ông và cũng là một xứ mơ, một quê xưa nước cũ chan chứa tình nồng - là nơi ông luôn hướng về với những an ủi, với cái thuở ban đầu đầy ấp yêu trìu mến.
Mời các bạn cùng thưởng thức những bài thơ hay nhất của Bùi Giáng sau đây:
Mai Sau Em Về
Em về mấy thế kỷ sau Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không Ta đi còn gửi đôi giòng Lá rơi có dội ở trong sương mù? Những thương nhớ lạnh bao giờ Đường thu chia ngả chân trời rộng thênh Đây phồn hoa của thị thành Đây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang Càn khôn xưa của riêng chàng Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình Bây giờ đón bước em xinh Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao
Ai Đi Tu?
Trời sầu đất muộn thế ru Ban đầu em đã đi tu vội vàng Chân trời oán hận tràn lan Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa Bây giờ ngó lại người ta Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.
Mắt Buồn
Dặm khuya ngắt tạnh mù khơi (Nguyễn Du)
Bóng mây trời cũ hao mòn Chiêm bao náo động riêng còn hai tay Tấm thân với mảnh hình hài Tấm thân thể với canh dài bão giông Cá khe nước cõng lên đồng Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng Tạ từ tháng chạp quay nghiêng Âm trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con
Anh Về Bình Dương
Anh về đất rộng Bình Dương Trái cây và lá con đường cỏ xanh Môi người nắng ngọt vây quanh Nụ cười Nam Việt yên lành bấy nay Em về đẩy mộng lên vai Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru Mừng vui con mắt ngây thơ Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao Yêu nhau cảm động dường nào Anh về đất rộng cúi chào Bình Dương.
Bên Quán Cà Phê
Cà phê vô tận mưa nguồn Thành thân vô lượng vui buồn gọi nhau Em đi ngõ trước vườn sau Chào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn
Niềm vui bất tuyệt cứ tuôn Xuân xanh bát ngát rẩy run phập phồng Sát-na hiện tại phiêu bồng Này băng tuyết nở muôn hồng tương lai
Cà phê nhớ buổi hôm nay Chén trà xin hẹn ngày rày năm sau Ông từ vĩnh biệt tiêu tao Buồn vui vô tận chiêm bao chập chờn...
Ông Điên
Ông điên từ bữa hôm qua Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau * * * Ông điên từ một lần đầu Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.
Chào Nguyên Xuân
Xin chào nhau giữa con đường Mùa xuân phía trước miên trường phía sau Tóc xanh dù có phai màu Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
Xin chào nhau giữa lúc này Có ngàn năm đứng ngó cây cối và Có trời mây xuống lân la Bên bờ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con Thưa rằng những ngón thon thon Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam Thưa rằng bạc mệnh xin kham Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu Hỏi rằng: người ở quê đâu Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà Hỏi rằng: từ bước chân ra Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài Thưa rằng: nói nữa là sai Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào Hỏi rằng: đất trích chiêm bao Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau Thưa rằng: ly biệt mai sau Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân
Mộng
Hoàng hôn cơn mộng tháp tùng Từng vô duyên gọi bóng nùng diễm qua Anh về từ cuối nguyệt hoa Nhìn em như mộng mị xa xa dần Em đi sương bóng vô ngần Nhìn anh như ngó một lần người điên Về sau ký ức trược phiền Làm sao quên được thuyền quyên một lần.
Em Đi
Tiền trình vạn lý lênh đênh Một thân một thể một mình em đi Anh ngồi bủn rủn tứ chi Thiên thu muôn thuở thuộc tùy tang thương Cảo thơm lần giở đoạn trường Phong tình Cổ Lục khôn lường khảm kha Em đi vĩnh biệt quê nhà Em về Vĩnh dạ không nhà không quê Bài thơ kính tặng ê chề Từ trong đứt ruột quặt què ngoài ra (trích tập thơ Như Sương)
Huế Làm Thơ
Tôi vào Sài Gòn lúc đầu Thật là bỡ ngỡ mối sầu Thừa Thiên Rồi sau đó thật tuy nhiên Quen vui với chị thuộc phiền với em Bây giờ tôi nhớ Thừa Thiên Nhớ thôi chút ít chứ phiền thì không Mỗi mùa xuân lá trổ bông Quên tờ cung chúc cũng không hề gì (Chiến tranh nghĩ cũng ly kỳ Những thằng thi sĩ còn kỳ ly hơn)
Chiều hôm phố thị
Chiều hôm phố thị Em ngồi đếm lá bay chơi Đèn khuya phố thị Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung
Những lời cũ kỹ Một trời thu để nhớ nhung Chuyện đời giản dị Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay
Chuyện đời có thế Nỗi đời em có nhớ không Em về đây để Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời
Một lần em lại bên người Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng Mở hai hàng cỏ long đong Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi Chiều hôm đếm lá cây rơi Bên đèn phố thị thương đồi núi xa.
Chào Thu lục tỉnh
Trời thu dựng mây thu trời gió thổi Trời thu vang em đứng đó nghe không Con én liệng mùa xưa xuân nghẽn lối Tâm tình em bối rối lệ lên hồng
Thu đô thị đã mây lần lừa phỉnh Em cùng ta về Lục Tỉnh nghe không Để nhớ lại lần xưa em đã định Cùng ta đi ngó cỏ nội hoa hồng
Đây Mỹ Tho Cần Thơ Châu Đốc Long Xuyên ơi và Sa Đéc em ơi Trời kỷ niệm đi về trong đáy mắt Thổi dư vang từ dĩ vãng xa vời
Thổi trăng núi từ Trường Sơn heo hút Đèo Hải Vân con nai lạc trong sương Con nai ấy xưa là “nai cao gót” Em nhớ không trời đất vẫn như dường…
Ta dựng lại trời xuân trong chốc lát Với thu mây mù xao xuyến nước xanh Với ký ức của một thời ngan ngát Em nhớ không? em quên vội sao đành
Chào Lục Tỉnh thu về xuân nức nở Ở trong cây trong lá ở bên sông Giòng nước chậm chần chờ con sóng chở Còn không em? kỷ niệm ở bên lòng
Nguồn: thivien.net