Cuộc sống giống như ly trà, không những phải biết pha trà mà còn phải biết cách thưởng thức!
Đường đời giống như ván bài, mỗi người sẽ được chia một lá bài khác nhau. Dù lá bài tốt hay xấu, điều duy nhất bạn có thể làm là dùng lòng bàn tay úp quân bài xuống, không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Dục vọng của con người là thứ rất kỳ lạ. Nhiều lúc, chúng ta khát khao có được một vài thứ, có được rồi lại rất nhanh mất đi niềm vui thích ban đầu. Trong tay rõ ràng là có thứ mà người khác ngưỡng mộ, nhưng ta lại ngưỡng mộ những thứ có trong tay người khác. Trên thực tế, mỗi chúng ta đều không ngừng cố gắng để thay đổi vận mệnh của mình. Có người cho rằng dù làm gì đi nữa thì cũng bị số phận trêu đùa, họ cũng thể nghiệm điều này một cách sâu sắc. Cho đến một ngày, con người có niềm tin của mình, tìm ra chân lý và ý nghĩa nhân sinh, sinh mệnh mới có cõi đi về.
Nhìn xa là phong cảnh, nhìn gần là đời người. Cuộc sống có những lúc không như ý, vạn sự không phải lúc nào cũng viên mãn. Học cách xem nhẹ, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng. Học cách buông bỏ, gánh nặng sẽ tiêu tan. Đôi mắt biết nhìn xa trông rộng, tâm trí tĩnh lặng thì sẽ hiểu thông suốt.
Cuộc sống va va chạm chạm, sẽ luôn có những điều hối tiếc, hãy để những điều đó ở lại với tháng năm. Đời người thăng trầm, rồi cũng có một vài lý tưởng, cần phải lãnh ngộ. Hồng trần vướng mắc, rồi cũng có một chút yêu thương, hận thù, hằn lên những vết sẹo trong tim. Đời người chìm nổi, lúc lên thác lúc xuống ghềnh, lặn lội bôn ba, vất vả khó nhọc. Cuộc sống là một cốc vui, một cốc buồn, cứ thế bình thản mà nếm trải đắng cay.
Chúng ta nhìn về phương xa, nhưng phương xa lại là nơi mà người khác mệt mỏi. Có lẽ chỉ sau khi trải qua nhiều việc đời, chúng ta mới hiểu thứ trước mặt mới là thứ đáng trân trọng nhất. Bởi vì: nhìn xa là phong cảnh, nhìn gần mới là đời người.
Trên thế giới này, không có nỗi đau nào chỉ dành cho riêng bạn
Nếu không thể quên đi quá khứ đắng cay ảm đạm, thì sẽ không có một tương lai ngập đầy ánh sáng. Rất nhiều người đã qua là sẽ không gặp lại, bởi vì họ chỉ là lữ khách qua đường, quên đi mới là ký ức đẹp nhất mà ta dành cho nhau.
Hãy tiếp nhận những chuyện đã xảy ra bằng thái độ trân trọng. Với trái tim rộng lớn hãy bao dung tất cả những người đã làm điều có lỗi với bạn. Mỗi ngày, mỗi thời khắc hãy sống hết sức mình, để sau này chúng ta có thể mỉm cười trong hoài niệm. Đời người quá ngắn, không có thời gian để tiếc nuối. Nếu không phải là chuyện sống còn, thì xin hãy nở nụ cười rồi bước qua, hà tất phải chứng minh điều gì đó với những ai không đáng? Nỗ lực để có được cuộc sống tốt hơn là vì chính bản thân mình.
Học cách làm chủ cuộc sống, cho dù cô đơn một mình cũng không phải là điều đáng sợ. Không buồn rầu, không mặc cảm, không phàn nàn, ngày qua ngày từng bước bước đi, niềm vui của hy vọng sẽ cho bạn thêm động lực để tiến bước.
Đời người giống như ly trà, phải biết cách thưởng thức
Thế gian hối hả, dòng người xô bồ, được ở bên nhau là điều trân quý nhất. Đôi khi “ngàn lời nói chi bằng không nói lời nào”, hai người chỉ cần tựa vai nhau, một cái nhìn, một cái ôm cũng đủ rồi.
Tình cảm phải xuất phát từ trái tim, không thể bắt ép, cũng không thể miễn cưỡng. Khi bạn không hiểu anh ấy, cái ôm của bạn chỉ là ràng buộc. Khi bạn hiểu anh ấy, một cái ôm hơn cả vạn lời.
Ngọc Linh