Nỗi nhớ...
Giấc ngủ êm
Em xin một giấc ngủ thật dài
Gọn gàng bé nhỏ trong vòng tay
Mát bầu sữa Mẹ ru hơi thở
Cha quạt trầm trồ… “sao yêu thay”
Em ước thấy mình đang tung tăng
Trên con đường Bà Huyện Thanh Quan
Chúng em bắt bướm trộm hoa trắng
Trên những nhà toàn cổng xi măng
Em khát khao thời có người thân
Có Cha có Mẹ vẫn quay quần
Có Anh có Chị quanh sớm tối
Dù trải qua nhiều nỗi khó khăn
Em nhớ Cụ Bà đã nuôi em
Khi Cha Mẹ gặp khó khăn thêm
Đêm đêm một gối không gần Má
Được sát bên Bà nguyện kinh đêm
Em chỉ xin một giấc ngủ thôi
Sao lòng không lặng chả thấy nguôi
Giọt vắn giọt dài lăn thấm gối
Cha Mẹ chẳng còn…. lau nước mắt rơi.
Nnh
Đêm qua trong giấc ngủ ngoan hiền
Me ngồi vuốt tóc bóng nghiêng nghiêng
Cha nuông chìu quạt tay nhè nhẹ
Mỉm cười nhìn thấy con bình yên
Phải chăng tuổi ngọc con không trọn
Chỉ toàn nước mắt... với héo hon
Cánh tay Cha vẫn không che nổi
Bão táp dập dồn thưở còn son
Thay vì đùa với bao người bạn
Theo Me tìm nơi tự ủi an
Tòa Đại Sứ trưa không một bóng
Lấy bóng che con dưới nắng vàng
Có những đêm buồn không có Me
Lên mười hai tuổi dạ buồn se
Chung quanh người lạ con chưa hiểu
Vì sao phải sống xa Ba Me
Ký ức ngàn đời không thể quên
Thèm lời ru ngủ thật êm đềm
Có Cha có Me bên chòi lá
Đánh đổi một đời giấc ngủ êm.
Nnh