1. CÁI CƯA VÔ TRI VÔ GIÁC. Một con rắn bò vào một cửa hàng bán đồ làm mộc và bò đến góc nhà. Khi bò ngang qua 1 cái cưa, nó vô tình bị lưỡi cưa làm bị thương. Lập tức, nó quay lại và cắn cái cưa. Càng cắn, nó lại càng bị thương ở miệng. Sau đó, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nghĩ rằng cái cưa đang tấn công mình, nó quyết định quấn lấy cái cưa với ý định làm cho cái cưa ngạt thở với toàn bộ sức mạnh của mình. Thật không may, con rắn cuối cùng bị chết bởi 1 cái cưa vô tri vô giác.
Suy tư: Đôi khi, chúng ta phản ứng với sự giận dữ với ý định sẽ làm tổn thương những người đã đối xử tệ với mình nhưng thực ra chúng ta đã làm tổn thương chính bản thân mình. Trong cuộc sống, có những lúc tốt hơn là mặc kệ sự việc có tồi tệ ra sao, là con người đừng nghĩ đến thù hận và sự đáp trả. Bởi vì hậu quả khi đã xảy ra là không thể đảo ngược và thảm khốc. Tốt hơn là luôn ứng xử với họ bằng thái độ ôn hoà , và tình yêu thương nhân hậu mặc dù phải nỗ lực rất nhiều .....! Hãy làm chủ cảm xúc của mình, đừng để bản thân chỉ vì một tình huống, chỉ một câu nói của người khác mà làm hỏng tâm tình, hỏng việc của mình. Một phút nóng giận, ân hận cả đời, một chút nông nỗi đổ ào xuống sông.
2. NHÀ VUA VÀ ĐÔI CHÂN ĐAU
Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung, vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như thế và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề, đá lởm chởm.
Sau đó, vị vua hạ lệnh:
"Cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và một số lượng khổng lồ tiền bạc."
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua:
"Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày.
Suy ngẫm:
Chuyện ngắn trên đây sẽ giúp cho bạn hiểu: Để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, suy nghĩ của bạn, trái tim bạn – chứ không phải bắt thế giới thay đổi bởi "Nếu bạn thay đổi, cả thế giới sẽ thay đổi". Hãy thay đổi chính bạn, bạn sẽ thấy thế giới này đẹp hơn rất nhiều.
3. BÀI HỌC THÀNH BẠI TỪ HƯƠU CAO CỔ
Mỗi lần một chú hươu con ra đời đều là một bài học. Khi sinh con, hươu mẹ không nằm mà lại đứng, như vậy hươu con chào đời bằng một cú rơi hơn 3m xuống đất và nằm ngay dưới đó. Sau vài phút, hươu mẹ làm một việc hết sức kỳ lạ, đó là đá vào người con mình cho đến khi nào nó chịu đứng dậy mới thôi. Khi hươu con mỏi chân và nằm, hươu mẹ lại thúc chú đứng lên.
Cho đến khi thực sự đúng được, hươu mẹ lại đẩy chú ngã xuống để hươu con phải nỗ lực tự mình đứng dậy trên đôi chân còn non nớt.
Suy ngẫm:
Chuyện về chú hươu cao cổ mới sinh và phương pháp dạy con từ thuở nhỏ của hươu mẹ. Điều này nghe có vẻ lạ với chúng ta, nhưng lại thực sự cần thiết cho hươu con bởi chúng phải tự đứng được để có thể tồn tại với bầy đàn, nếu không sẽ bị trơ trọi với cuộc đời và trở thành miếng mồi ngon cho thú dữ.
Con người chúng ta cũng vậy, thật dễ nản chí khi mọi việc đều trở nên tồi tệ. Nhưng cho dù đang phải đối mặt với nhiều gian khổ thì ta vẫn phải giữ vững niềm tin. Người ta không thua khi bị đánh bại mà chỉ thua khi đầu hàng. Hãy ghi nhớ rằng mỗi khi ta phải đối mặt với nghịch cảnh, trong ta luôn có một sức mạnh tiềm ẩn.
4. HAI CON HỔ, SỐ PHẬN KHÁC NHAU
Có hai con hổ, một con ở trong chuồng, một con nơi hoang dã.
Hai con hổ đều cho rằng hoàn cảnh của bản thân mình không tốt, đôi bên đều ngưỡng mộ đối phương, thế là chúng quyết định thay đổi thân phận với nhau. Lúc mới bắt đầu, cả hai đều vô cùng vui vẻ, nhưng không lâu sau đó, hai con hổ đều chết cả: Một con vì đói mà chết, một con u sầu mà chết.
Suy Ngẫm:
Có những lúc, mọi người nhắm mắt làm ngơ đối với hạnh phúc của chính bản thân mình, để rồi luôn để mắt đến hạnh phúc của những người khác. Thật ra, những gì mà bạn đang có chính là những điều mà người khác phải ngưỡng vọng.
Cuộc đời là thế, nhiều chuyện xảy ra theo cách không thể ngờ tới, hy vọng sau khi đọc những câu chuyện này, mọi lúc mọi nơi ai cũng có thể tự nhắc nhở bạn thân mình vậy.
5. TAY, CHÂN, MIỆNG, ĐỒNG LOẠT ĐÌNH CÔNG.
Chân nói với miệng: - “Trên thế giới không có gì tham lam cho bằng mày, ta đi lui đi tới rất là khổ cực để tìm thức ăn, thì đều bị mày ăn hết”. - Tay cũng nói ta làm vất vả suốt ngày rồi đưa cho mày ăn hết. Miệng trả lời: - “Không nên tranh chấp, nếu tôi không ăn thì mấy anh cũng không thể bước đi, không thể làm gì được phải không nào ?” - Một hôm, tất cả đình công, chân không đi, tay không làm, miệng không ăn, thế là toàn thân tê liệt vì đói.
Suy ngẫm: Miệng không ăn thì chân sẽ không thể bước đi vì đói meo, chân không chạy tới chạy lui, tay không làm để đưa vào miệng thì miệng cũng đành chịu...đói vậy.
Giáo xứ là thân thể mầu nhiệm nho nhỏ của Đức Chúa Ki-tô, cho nên giáo xứ cũng có những cái chân cái tay cái miệng.v.v... để bổ túc cho nhau mà sống.
Thấy một cô gái mô-đen vào ca đoàn thì mấy người có tiếng là đạo đức xầm xì phê bình: “Nó mà hát với hò gì, đến ngựa thì có”; thấy có anh thanh niên thích uống rượu được cha sở mời vào trong ban khách tiết của giáo xứ thì nói to nói nhỏ: “Cha sở không biết nó hay sao, cái mặt thằng ấy mà làm được gì, vào để say xỉn thì có, anh truyền thông quay phim chụp hình rồi đưa tin thì lại phê bình chỉ trích, ông đó biết gì đâu mà làm truyền thông vv...”
Ai cũng có khuyết điểm và ai cũng có ưu điểm, cái quan trọng là chúng ta có vui vẻ chấp nhận những khuyết điểm của người anh em chị em hay không mà thôi.
Trong cộng đoàn mỗi người có một cái hay riêng mà người khác không có, mỗi người có một vẻ đẹp riêng không giống nhau, nhưng cái hay hoặc cái đẹp ấy đều để làm cho cộng đoàn ngày trưởng thành và thăng tiến hơn, cho nên không có gì phải phân bì trách chấp nhau cái hơn thua ấy...
Ân sủng của Chúa ban cho mỗi người trong cộng đoàn thì không giống nhau, giống như các chi thể trong thân thể vậy, ai cũng hết sức làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình là cộng đoàn ấy chắc chắn khoẻ mạnh và phát triển.
6. KHÔNG CẦM KHÔNG THÚ Phượng hoàng mừng lễ thọ có hàng trăm con chim đến triều bái, nhưng có một con dơi sống lẻ loi không đến. Phượng hoàng trách mắng: - “Địa vị của ngươi là ở trong tay ta, tại sao ngạo mạn vô phép ?” Con dơi trả lời: - “Tôi có chân thuộc loại thú, tại sao lại đến triều bái ông ?” Qua được một lần thì đến lượt kỳ lân tổ chức sinh nhật, lại có trăm thú đều đến chúc mừng, con dơi vẫn cứ không đi, kỳ lân cũng trách cứ nó. Con dơi nói: - “Tôi có cánh thuộc loại cầm, tại sao lại đến chúc mừng ông ?” Sau đó, kỳ lân và phượng hoàng hội kiến với nhau, thảo luận đến vấn đề này thì ta thán: - “Nếu hôm nay phong khí trên thế gian này quá xấu, mà sinh ra loại không thú không cầm này, thì thật là không thể chịu nổi nữa rồi !”
Suy ngẫm: Con dơi nói mình loài thú vì không phục con phượng hoàng hách dịch, nó cũng chịu không nổi cái “bề trên” của con kỳ lân nên nói mình là loài cầm. Con phượng hoàng thua lý con dơi vì con dơi nói mình có chân thuộc loại thú, con kỳ lân cũng “nhức óc” vì con dơi nói mình có cánh thuộc loài cầm...
Thực ra vấn đề ở chỗ là nếu con phượng hoàng không ỷ ta đây là vua của loài chim, và con kỳ lân không hạch hỏi thì con dơi sẽ vui vẻ đến mừng thượng thọ của phượng hoàng và sinh nhật của kỳ lân. Con người ta quý trọng hơn loài cầm thú vạn vạn lần và do đó cũng rất dễ dàng thông cảm với nhau hơn, bởi vì con người có một quả tim biết thông cảm và yêu thương; nhưng quyền hành, danh vọng và vật chất đã làm cho một số người trở thành phượng hoàng, kỳ lân để hạch sách và hạ bệ những người thấp cổ bé họng, do đó mới có đấu tranh và chiến tranh...
Không ai thích mình trở thành loài thú hay loài cầm, nhưng ai cũng mong muốn và thích người khác đối xử với mình đúng với nhân phẩm của một con người, dù người ấy là ông vua hay bà chúa, bởi vì họ cũng là một con người như mọi người... Bởi vì Chúa Giê-su đã nói: “Điều gì các con muốn người khác làm cho các con, thì các con cũng làm như thế cho người khác.”
7. MARK TWAIN VÀ NGƯỜI PHỤ NỮ KIÊU NGẠO
Trong một bữa tiệc, Mark Twain ngồi đối diện với một người phụ nữ. Theo lẽ lịch sự, ông đã nói với người này: "Cô thật là xinh đẹp!".
Người phụ nữ đó lại không hề cảm kích, mà còn cao ngạo nói: "Rất tiếc là tôi không có cách nào để nói lời khen tương tự như thế với ông!".
Mark Twain rất bình thản, nói: "Không sao cả, cô có thể giống như tôi vậy, nói một lời nói dối là được rồi".
Người phụ nữ nghe xong, xấu hổ quá, phải cúi gầm mặt xuống mà không nói được lời nào.
Suy ngẫm:
Tảng đá mà bạn ném ra, người bị nó làm cho vấp té sẽ luôn luôn là chính bản thân bạn. Bạn nói lời cay nghiệt, sau cùng cũng sẽ tự mình rước lấy nhục nhã mà thôi.
Những chuyện cực ngắn trên đây dù rất ngắn nhưng để lại cho chúng ta những bài học sâu sắc về làm người, và sống ý chí, thành công trong cuộc sống.
Hãy đừng bao giờ ngừng tin tưởng, ngừng phấn đấu và sống chan hòa với mọi người. Bởi niềm tin và tình cảm sẽ giúp bạn có một cuộc sống ý nghĩa trong cuộc đời này. Sưu tầm