Lòng tôi là cả một vườn hoang,
Vắng cả chim xanh, cả bướm vàng.
Từ dạo mồng tơi thôi trổ lá,
Thì cô hàng xóm cũng thôi sang.
Cánh cửa vườn hoang từ dạo ấy,
Mấy dòng tơ trắng nhện niêm phong.
Ai đi qua đấy, về qua đấy,
Hãy xoá giùm tôi lấy một dòng!
Có vài đám cưới mới đi qua,
Cách một vài hôm, một đám ma.
Họ đã vô tình không để lại,
Vài thoi vàng giấy, một dây hoa.
Không ai chôn cất hộ lòng tôi, Mối lái cho tôi lấy một người! Ba bốn hôm rồi, mưa chẳng ngớt, Mưa dầm thì khối lá mồng tơi!
Nguồn: Nguyễn Bính