Anh Đi Về Giữa
Anh đi về giữa nước non này Nhìn ngó những gì giữa lá cây Có bóng chập chờn đôi cánh thoáng Có hình nguyên vẹn một bàn tay
Làn môi anh có nở nụ cười? Đôi mắt anh còn dõi đâu nơi Những bận tôi nhìn anh cúi xuống
Những lần tôi ngó anh ngước lên
Bốn bề trời đất có mây bay Chim chóc có về giữa lá cây Những đoá hồng đầu xuân có thắm Lòng son với mộng có hai tay
Anh đi về giữa nước non này Ngóng đợi mấy lần có mỏi mi Nếu nước chảy xuôi, giòng có khóc Hoa tàn cánh rụng có buồn trôi
Ai người đâu nữa để sẻ chia Trời đất hoang mang buổi mộng lìa Anh ngó anh nhìn anh cúi xuống Ngước đầu anh hỏi có trăng khuya
Tìm trong đau đớn có hân hoan? Lạnh giá hay không giấc mộng vàng? Cô độc là gì? còn nên nói Vui là vui gượng với "tri âm"?
Thời gian xê xích có bao nhiêu Những mộng nguồn bay giữa gió nhiều Có gặp chân trời sương gọi bóng Ngút ngàn có một cánh chim theo
Anh đi về ở giữa người anh Trời đất du dương sẽ giữ dành Con mộng xuân hồn thu ý tỏa Cho lòng ngưng tụ khối băng tâm
Áo Xanh
Bên mù sương xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
Đi Tìm
Ngậm ngùi gió nội lang thang Theo nồng hơi thở miệng vàng chưa quen Trời xuân xanh xuống hẹn rằng Sớm sương đổi lục chiều trăng thay hồng Ngõ về em có nhớ không Bóng vang đầu nước hình lồng cuối hoa Từ ngao ngán hạc bay xa Lá ngang ngửa rụng cây già cỗi thu Chợt dừng cõi bắc phiêu du Niềm ly biệt hận dặm cù đá se Chợt giòng hoài cảm ven khe Từ trong hang thẳm giậy đè đầu non Mùa mây trên tháng năm còn Ngày vui thứ nhất trái tròn sơ nguyên Dâu Tần ngả nhánh nghiêng nghiêng Ôi người cố quận nhìn em phương nào
Bờ Lúa
Em chết bên bờ lúa Để lại trên đường mòn Một dấu chân bước của
Một bàn chân bé con
Anh qua miền cao nguyên Nhìn mây trời bữa nọ Đêm cuồng mưa khóc điên Trăng cuồng khuya trốn gió
Mười năm sau xuống ruộng Đếm lại lúa bờ liền Máu trong mình mòn ruỗng Xương trong mình rã riêng
Anh đi về đô hội Ngó phố thị mơ màng Anh vùi thân trong tội lỗi Chợt đêm nào gió bờ nọ bay sang
Bờ Mây
Bờ mây trắng dựng cuối trời bóng dáng Của ban sơ hoài vọng giữa nhân gian Lòng vạn vật mơ màng chiều qua sáng Em về nhanh cho mây trắng buông màn
Nhịp chân bước bên vườn hoa ẻo lả Hồng hé môi là nụ của xuân xanh Hồn ngơ ngác thương ngừa trong tấc dạ Em đi đâu? ta đứng đợi không đành
Còn hay mất? ngày sau ta sẽ lại Em sẽ về giữa mùa nước phơi trăng Oanh yến múa cho trời xuân xanh mãi Và yêu thương lên tiếng bảo nhau rằng. (Bến đò Mỹ Thuận 1958)
Bên Bờ Cũ
Nhìn em nhé bên bờ kia gió thổi Lá xanh vườn theo cỏ mượt ngân nga Tơ vi vút một đời thương nhớ tuổi Của trăng rằm xuống dọ dẫm bên hoa
Khung cảnh ấy nằm sâu trong đáy mắt Có lệ buồn khóc với lệ hoà vui Để tràn ngập hương mùa lên ngan ngát Rồi tan đi trong hố thẳm chôn vùi
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ Ngó bên kia vườn biếc lá hoa lừng Ô vạn vật vẫn chờ nguồn nước lũ Tự ngàn năm tuôn dạo tự khe rừng
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ Mộng xanh ngần giậy nối mộng em xưa Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa
Bờ Trần Gian
Đường cong có cỏ mọc ven bờ Cây đứng trong vườn lá chuối tơ Chó sủa sớm chiều đi qua ngõ Gà con mất mẹ chạy bâng quơ
Cá ở ngoài khe có ít nhiều Cồn lau cỏ lách có hoang liêu Em về có hỏi răng ri rứa Nhắm mắt đưa chân có bận liều
Buổi Hội
Thanh minh trong tiết tháng ba Lễ là Tảo Mộ hội là Đạp Thanh (Nguyễn Du)
Bến hồng ai giục nhau sang Triều lên giữa ngọn trăng ngàn xuống khe Bước chân chầm chậm đi về Nối quan ải nối biển thề dặn non Với trời xuân trắng thu mòn Kết bông hè phượng nhớ con chim rừng Tấm băng tuyết những ai từng Khóc riêng rẽ bỏ rơi hường cánh hoa Xin về góp nhặt phôi pha Dựng mùa bến nước giao hòa chân đi
Kỷ Niệm
Trời xưa mây đổ dặm ngàn Bước lang thang đã hao mòn mấy thu Chập chờn hình ảnh phiêu du Ghì môi máu nhạt giữa mù mịt sương Quê chàng trời lạnh Liêu Dương Quê chàng đất lạnh trên đường chia phôi Tình em mây phủ chân đồi Phụng dâng lỡ dở nước trời mênh mông. (Hà Tịnh 1951)
Mưa Nguồn Thơ Bùi Giáng