Thu ngẫu hứng
Những ngày mưa nắng nhớ nhung Những đêm trăng sáng mông lung nhớ gì Những người gần gũi đâu đây Những người xa cách chân mây cuối trời Giở bài thơ cũ đọc chơi Nhớ ai Liệp Hộ nhớ ai Điếu Đồ Hồng Sơn Nam Hải Tây Hồ Đông Phương hằng thủy nhấp nhô ngọn triều (Chợt mùa thơ vội đăm chiêu Bên mình phố thị Lan đìu hiu đi)
Thuý Kiều
Hẳn rằng các hạ còn kinh Giấc mơ quỷ dị biến mình ra ma Kể từ một thiết mười tha Nghìn phương vân tuyết đầu hoa cuối cùng Hẳn rằng sơn nguyệt khuếch xung Thao thao tiết điệu mông lung đất trời Hẳn rằng chốn ấy là nơi Giang phong sầu toả muôn lời hiến dâng Tìm em muôn dặm tử phần Gặp em phút chốc tần ngần tâm linh Hẳn rằng các hạ còn kinh Giấc mơ kỳ vỹ rập rình cứ reo Giấc mơ quỷ dị gào kêu Thất thanh như thể người theo bóng người Người đi mất hút đâu nơi Người heo hút đợi muôn đời thở ra Thở vào bất tuyệt rườm rà Ấy là tặng vật ấy là tân thanh Hẳn rằng các hạ còn kinh Giấc mơ quỷ dị tập thành tuôn tuôn
Thương em
Thương em thương nhớ những ngày Nhớ em như thể nhớ hoài mai sau Nhớ em muôn một mộng đầu Mà em nhớ mãi mối sầu tương lai Cậy em cậy suốt dặm dài Tận cùng khổ cực đắng cay cầm bằng Yêu em có thể bảo rằng Yêu là rất mực hằng hằng không yêu
Tình yêu em Mọi (I)
Tình yêu có lẽ vô tình Yêu nhau có lẽ như hình biển khơi Tình yêu muôn thuở muôn đời Mà ra thời thể tuyệt vời rã tan Tình yêu đã lỗi muôn vàn Từ đầu tiên tới đá vàng mai sau Một lời vâng tạc tiêu tao Thuỷ chung vàng đá đớn đau tới giờ Yêu nhau giây phút bất ngờ Ghét nhau vĩnh viễn bến bờ đợi nhau Trùng sinh xa lạ hương màu Hồi sinh vô tận về sau sẽ là Ôm nhau hôn hít thiết tha Tình yêu vô tận ấy là từ em
Tình yêu em Mọi (II)
Không bao giờ có thể nghĩ rằng Ông từ vô tận cộc cằn muôn xưa Vì sao bất chợt muôn mùa Ông đi về với thượng thừa chào em Em đi khôn xiết êm đềm Em về bất chợt dịu mềm chào anh Chào anh như nước chào ghềnh Về sau bất chợt êm đềm em đi Thình lình muôn thuở lâm ly Biển non phù động em phi thường về
Tình yêu (III)
Yêu em bất chợt buổi đầu Bảy mươi mốt tuổi bắt đầu ông yêu Nhớ em Mọi nhỏ diễm kiều Trùng khơi vô tận ông liều tái sinh Về sau ông bất thình lình Yêu em như thể muôn hình tượng muôn Thấy em mộng tưởng vuông tròn Trùng khơi ký ức hãy còn như nguyên Về sau ắt sẽ muộn phiền Trở thành vô lượng mây triền miên trôi Tình yêu mộng mị muôn đời Ấy là chung cục thế thời phục sinh
Tôi sẽ
Tôi sẽ ra đi bỏ lại đời Mỹ Tho Mỹ Thọ Sóc Trăng ơi Mỹ Thỏ muôn đời là Sóc Trắng Gái mặc quần ra đứng ngó trời
Trà
Em đi mời mọc mính trà Em về khắng khít thu già khẩn trương Nằm mơ mộng mỵ tình trường Chiêm bao bất chợt lục hường muôn xuân Muôn thu thập, một lừng khừng Kéo dài vô tận em trừng trị anh Muôn rối rắm một thập thành Dằng dai tha thiết thiên thanh giậy thì Bây giờ em ở anh đi Tập thành kết tập nhu mỳ thiên hương
Trăm năm (I)
Trăm năm một cõi tình trường Thành thân giáp trĩ vân sương tập thành Người đi bước chậm bước nhanh Bước về thổn thức thập thành khai hoa Em từ thiên thượng nguy nga Về chơi thiên hạ kể đà bấy bao Bấy nay loạn sắc cuồng màu Nhạt mùi hương cũ hồng đào hây hây Gặp em duy nhất một ngày Đêm trăng vĩnh dạ vơi đầy vĩnh tâm Viễn lai đã mấy trăm năm Trích tiên nguyệt hạ nguyệt cầm cuồng ca Thuận tuỳ tuý vũ thiết tha Mộng trường hỗn độn nguyệt ngà diêu mang Cậy em chung thuỷ đá vàng Có nghe trong gió nước tràng giang đi?
Trăm năm (II)
Chiêm bao mộng tưởng ngân dài Ý trong tờ mộng nhớ ngày yêu nhau Tình vân như mão yêu đào Còn nguyên kiều diễm hương màu đầu tiên Yêu nhau bao xiết buồn phiền Máu tim đầy đủ, đồng tiền hụt hao! Từ từ niệm tưởng thử sao Con từ từ thấy hồng đào giai nhân Cái ấy dìu về dặm phần Dìu từ tử diệt Việt Tần mà ra “Sao cho muôn dặm một nhà Cho người thấy mặt là ta cam lòng” (*) Các con không gặp Nguyễn Du Chính ông cũng chẳng gặp Du bao giờ Nhưng lời thơ ấy còn trơ Bên nguồn vĩnh phúc bất ngờ tỏa ra Những là ánh sáng chói lòa Việt Nam văn hiến băng qua dặm nghìn Bốn nghìn năm bốn nghìn năm Con chưa biết rõ trăm năm là gì? Bây giờ tạm biệt từ ly Ông về chín suối con đi đường đời Về sau tâm sự bồi hồi Bỗng dưng con sẽ nhớ lời cảo thơm Phong tình cổ lục đa đoan Sử xanh còn chép đá vang còn truyền Làm thân trâu ngựa uyên nguyên Đền nghì mai trúc diện tiền do lai? Em vui thục nữ thiên tài Em buồn tận tuyệt di hài sử xanh
Trăm năm (III)
Trăm năm tách biệt hồng trần Phồn vinh phá vỡ tinh thần tiều phu Bỗng nhiên giữa cuộc trầm phù Dằng dai nhất nhật tam thu kéo dài Tận tình dằng dặc vô nhai Đắm chìm góc biển phôi thai chân trời Tuyệt trù đắm đuối đâu nơi Hỏi han tâm sự cõi đời nín thinh Nhập ma tẩu hỏa thình lình Tồn sinh eo óc tiền trình éo le Nguyệt hoa lếu láo đâu dè Hỗn mang về giữa hiên hè thanh xuân Tới chừng sa mạc nổ bùng Giật mình tỉnh giấc điệp trùng chiêm bao Tận trùng tích biệt tiêu tao Ngại ngùng bái hội nghẹn ngào đa đoan Dìm hoa ngập dưới trăng vàng Thiên thâu ký ức còn vang bóng hoài Lẫy lừng một trận đeo đai Tái sinh liều giữa tuyệt tài tan hoang
Trăm năm tắm gội
Trăm năm tắm gội dưới trời Ngày thì tắm nắng tối rồi tắm trăng Nhớ em tắm với chị Hằng Tận cùng tắm với ngọn đèn cô đơn
Trời che đất chở
Nằm đây nhớ phố bên ngoài Trăm năm ký ức lạc loài nhớ suông Một lần một bận buông tuồng Lỡ lầm gây một mối buồn thiên thu Lỡ lầm chẳng chết cho ai Mà mình suýt chết chết dài trăm năm Mỗi phen sực tỉnh tưởng chừng Có trời che đất chở giùm người ta
Yêu em Mọi nhỏ
Kể từ vô tận tiêu tao Yêu em Mọi nhỏ chốn nào đầu non Thấy em như thấy vuông tròn Thành thân thiên hạ biển non dịu dàng Yêu em như nước lan tràn Nhớ em như nhớ những tràng giang xa Em từ vô tận bao la Đi về phảng phất phôi pha não nùng Bảo rằng yêu dấu tình chung Bao phen có lẽ mông lung muôn lần
Bùi Giáng (Nguồn UCT)